Các bệnh nhân tâm thần đã phải trải qua nhiều đau đớn. Ảnh: A.S.T. |
Sau khi Margaret Sanger đưa người thừa kế giàu có đến thăm phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Pincus ở Worcester, Massachusetts lần đầu tiên, Katharine McCormick đã rất ấn tượng với lời hứa hẹn về nghiên cứu của ông ta, nên đã đồng ý tài trợ cho quá trình nghiên cứu tiếp theo.
Sau đó, ông ta hợp tác với Tiến sĩ John Rock từ Đại học Harvard, người có mối quan hệ lâu dài với Bệnh viện Bang Worcester. Đến năm 1954, các bác sĩ đã thử nghiệm hormone trên các bệnh nhân tâm thần. Sau khi đưa cho bệnh nhân mẫu thử thuốc tránh thai, họ “cắt tử cung của các bệnh nhân ra nhằm tìm hiểu tác dụng của thuốc đối với sự rụng trứng”.
Trên thực tế, thử nghiệm này chẳng có tác dụng gì ngoài việc cho phép họ kiểm tra độc tính và khả năng dung nạp thuốc. Vì bệnh nhân không quan hệ tình dục nên nó không cung cấp bằng chứng về hiệu quả tránh thai. Nhiều người trong cộng đồng y khoa nghi ngờ đạo đức của Tiến sĩ Pincus, giống rất nhiều thí nghiệm khác của ông ta. Ví dụ, ông ta đã thực hiện sinh thiết tinh hoàn cho những người đàn ông bị tâm thần phân liệt tại cùng bệnh viện mà “không hề gây mê”, tuyên bố muốn nghiên cứu “chứng lo âu khi bị thiến” của họ.
Dù có đạo đức hay không, thì bà McCormick cũng đã thấy bực bội trước tốc độ của khoa học khi nói đến việc đầu tư vào biện pháp tránh thai, dẫn đến lời than thở nổi tiếng của bà ta về việc tìm kiếm một cái lồng đầy phụ nữ đang rụng trứng.
Thái độ thiếu kiên nhẫn đến mức xấc xược của bà ta đã khiến nhiều người tức giận, bà ta coi những người phụ nữ bị nhốt trong lồng như những vật mẫu thử nghiệm có khả năng sinh sản.
Cách ăn nói của bà ta tiết lộ rất nhiều điều về cách các nhà nghiên cứu và các nhà tư bản nhìn nhận, cũng như thái độ của họ, với những người phụ nữ cuối cùng sẽ dùng loại thuốc này. Họ chẳng bao giờ buồn cân nhắc tới việc bạn bè là nữ của mình có thể sử dụng viên thuốc tránh thai.
Thứ thuốc này được thiết kế cho một nhóm phụ nữ nhất định, những phụ nữ mà bà ta gọi là “loại người không đáng mong đợi dường như đang tăng lên với tốc độ chưa từng thấy”.
Nhận định này đã che lấp mất lòng trắc ẩn của họ khi 65% bệnh nhân ở Puerto Rico phàn nàn về ít nhất một tác dụng phụ của thuốc. Tiến sĩ Pincus coi những lời phàn nàn này chỉ xuất phát từ vấn đề “tâm lý nhạy cảm quá mức của phụ nữ Pueto Rico”.
Khi hai vị tiến sĩ này từ chối để bất cứ điều gì cản trở tiến trình của họ, những dấu hiệu cảnh báo đã được đưa ra, ngay cả từ đối tác của họ là Công ty dược G.D. Searle. Giám đốc Y khoa của công ty này đã gửi thư cho Tiến sĩ Rock, trong đó chứa đựng nội dung như một quả bom tấn: “Từ lâu, chúng tôi đã thấy khó chịu khi Pincus tùy tiện chuyển đối tượng thử nghiệm từ động vật sang các bệnh nhân của ông ta.”
Có lẽ loại thư từ trao đổi này là lý do tại sao sau khi xem xét các ghi chú trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ Pincus ở Thư viện Quốc hội Mỹ, tác giả sách về sức khỏe phụ nữ, Barbara Seaman đã châm biếm rằng bà ấy ngạc nhiên khi ông ta không đốt sạch đám bằng chứng này đi.
Tuy vậy, không mảy may nao núng trước nỗi lo lắng của công ty dược phẩm đối tác, Tiến sĩ Rock không hài lòng với cách tiến hành các cuộc thử nghiệm khi đó và đề nghị họ tiến hành thêm các thử nghiệm ở Dãy núi Appalachian thuộc miền Đông Kentucky bằng cách sử dụng Dịch vụ Điều dưỡng Frontier, được biết đến với cái tên FNS.