Cha
“Trái – hai – ba! Trái – hai – ba!”
Gustav, dây thừng khoác trên vai, kéo. Không được ngơi tay, không được nghỉ -chỉ có kéo, bước, kéo, bước liên tu bất tận. Ở cả hai bên, những con người bị đối xử như gia súc khác cũng đang kéo và bước, mồ hôi chảy thành dòng dưới ánh nắng mặt trời, thi thoảng được lốm đốm vài bóng cây che mát. Hai mươi sáu ngôi sao Do Thái, hai mươi sáu cơ thể thiếu ăn kéo chiếc xe goòng chất nặng những khúc gỗ băng qua rừng, kéo lên sườn đồi, đi dọc con đường đất, bánh xe rên kĩu kịt dưới sức nặng.
Đó là một công việc gian khổ, nhưng với Gustav, được chuyển ra khỏi mỏ đá tới đội kéo xe này đã là được cứu mạng, và ông được như vậy là phải chịu ơn Leo Moses. Mỏ đá đã trở thành một nơi khủng khiếp chưa từng thấy. Các tù nhân bị dồn ép bỏ chạy qua tuyến canh gác mỗi ngày, và tên Hạ sĩ Hinkelmann đã phát minh ra một cách tra tấn mới: Nếu một người ngã khuỵu vì kiệt sức, Hinkelmann sẽ đổ nước vào miệng anh ta cho đến khi anh ta bị sặc.
Ảnh: Dãy giường bên trong trại tập trung. Nguồn: Bách Việt Books. |
Trong lúc đó, Hạ sĩ Blank tự mua vui cho mình bằng cách ném đá xuống các tù nhân khi họ trên đường rời khỏi mỏ; rất nhiều người bị ném trúng và bị thương tật, một số người bị ném chết. Người của SS cũng bắt đầu tìm cách moi tiền của những người Do Thái làm việc trong mỏ đá được người nhà gửi tiền cho.
Cứ cách vài ngày, mỗi người sẽ phải trả cho chúng năm mark cùng sáu điếu thuốc lá nếu không sẽ bị đánh đập. Với hai trăm tù nhân, bọn lính canh kiếm được một khoản thu nhập nhỏ nhưng cũng kha khá từ những “ngày công” của chúng, mặc dù tổng thu giảm dần từng tuần khi các tù nhân bị sát hại.
Nhờ Leo nói đỡ, vào tháng bảy, Gustav đã được chuyển ra khỏi mảnh đất chết chóc đó sang đội kéo xe. Trong cả ngày dài, họ đưa vật liệu xây dựng đi quanh khu phức hợp trại – gỗ từ trong rừng, sỏi từ mỏ đá, xi măng từ các kho. Các kapo bắt họ phải hát trong lúc làm việc, và các tù nhân khác gọi họ là singende Pferde – những con ngựa hát.
“Trái – hai – ba! Trái – hai – ba! Trái – hai – ba! Hát đi, lũ lợn!” Bất cứ khi nào họ đi ngang qua một tên lính canh SS, hắn sẽ quất roi chửi rủa họ. “Sao không chạy đi, lũ chó này? Nhanh chân lên!”
Nhưng dù thế vẫn tốt hơn ở trong mỏ đá. “Đó là một công việc nặng nhọc,” Gustav viết, “nhưng con người ta được bình yên hơn và không bị săn đuổi… Con người là một sinh vật sống dựa vào thói quen, và có thể thích nghi với mọi thứ. Và nó cứ như thế, ngày qua ngày.”
Bánh xe lăn, những con ngựa người hát và kéo, các kapo hô báo hết giờ, và ngày lại ngày trôi qua.
Con trai
Hạ sĩ SS Schmidt gào lên với nhóm người khi họ chạy vòng tròn quanh sân điểm danh. “Nhanh lên, mấy thằng cặn bã Do Thái này!” Fritz và các cậu con trai khác, những người chạy ở phía trước, tăng tốc độ để tránh những cú đánh mà Schmidt nhằm vào bất cứ ai chạy quá chậm chạp. Một số người chạy trong lúc đang phải gắng gượng chống chọi lại cơn đau ở bụng hoặc tinh hoàn do bị Schmidt đá vào vì trả lời quá chậm chạp lúc điểm danh. “Chạy đi! Chạy nhanh lên, bọn lợn chúng mày, chạy đi! Nhanh hơn nữa, mấy thằng cặn bã này!”
Trong lúc các tù nhân khác quay trở lại khu trại giam của họ, các tù nhân của phòng 3 bị bắt ở lại. Schmidt, Blockführer của họ, lại tìm ra lỗi trong lúc kiểm tra – một chiếc giường chưa sắp đặt đúng chuẩn, một sàn nhà chưa đủ tinh tươm, đồ đạc chưa cất gọn – và một lần nữa lại đến lúc bị trừng phạt – Strafsport. Với vóc dáng lùn và chảy xệ, Schmidt là một tên dân buôn chợ đen có tiếng, cũng là một kẻ vô cùng tàn bạo.
Hắn có một chân trong căng-tin dành cho tù nhân và rút ruột một lượng lớn thuốc lá và xì gà. Bọn con trai trong phòng 3 gọi hắn là “Schmidt Cứt” theo đúng cái từ yêu thích của hắn. “Chạy đi! Đều vào! Nằm xuống… đứng dậy… Làm như cứt vậy – nằm xuống lại đi. Giờ chạy!” Vút cây roi da của hắn quất vào lưng của một người khốn khổ nào đó không thể theo kịp nhóm. “Chạy đi!”
Hai giờ trôi qua, mặt trời nóng bức đã lặn dần và sân điểm danh cũng mát hơn, những người đàn ông và những cậu con trai mồ hôi ướt thẫm, hơi thở khó nhọc. Cuối cùng, Schmidt cũng cho họ giải tán cùng một lời chửi rủa, họ tập tễnh quay trở lại phòng giam.
Đói mềm, họ ngồi xuống ăn bữa ăn ấm duy nhất trong ngày: Xúp củ cải. Nếu gặp may có thể họ sẽ gặp một chút thịt vụn.
Fritz đã ăn xong và đang định đứng lên thì Gustl Herzog bảo bọn con trai ngồi nguyên lại tại chỗ. “Tôi phải nói chuyện này với các cậu,” anh nói. “Các cậu không được phép chạy quá nhanh khi bị phạt Strafsport. Khi các cậu chạy nhanh, cha của các cậu không thể theo kịp và họ sẽ bị Schmidt đánh vì để tụt lại.”
Tụi con trai xấu hổ vô cùng, nhưng chúng có thể làm gì được đây? Một ai đó sẽ bị đánh vì quá chậm chạp. Gustl và Stefan chỉ cho họ cách xử lý. “Hãy chạy như thế này – nâng cao đầu gối lên, chạy bước nhỏ hơn. Làm như thế, các cậu trông như đang chạy hết tốc lực, nhưng thật ra các cậu chỉ tiến đi rất chậm.”
Cách làm đó có hiệu quả, vừa đủ để đánh lừa Schmidt Cứt. Theo thời gian, Fritz sẽ học được tất cả những mẹo nhỏ của những người tù kỳ cựu – những trò ngớ ngẩn, có một số là như vậy, nhưng những trò đó có thể sẽ mang đến sự khác biệt giữa an toàn và đau đớn, hoặc giữa sống và chết.
Và trong suốt khoảng thời gian đó, trong lúc Fritz lao động ở khu vườn rau và Gustav kéo xe, cuộc chiến vẫn tiếp diễn ở thế giới bên ngoài, nhiều tháng trôi qua, và mọi hy vọng được thả cứ chầm chậm tàn lụi dần. Đơn xin được thả mà mẹ cậu đã nộp, thứ đã giúp Fritz giữ vững tinh thần được ít lâu, bắt đầu dần chìm vào vô vọng.